Bị hơn mười gã lục lâm hảo hán hung thần ác sát vây quanh, Từ Phượng Niên buông lỏng ngón tay, mặc cho người phụ nhân thân hình yểu điệu nhưng lòng dạ hiểm độc kia rút dao găm đi. Nàng cũng biết điều, không còn sáp lại gần vị thư sinh tuấn tú thâm tàng bất lộ này nữa mà lùi lại vài bước, còn làm ra vẻ trẻ trung như thiếu nữ mười sáu, mặt mày ngây thơ cất tiếng cười hỏi: “Công tử, có sợ không?”
Từ Phượng Niên cười khổ: “Ngươi nói xem ta có thể không sợ sao?”




